|
Từ điển Hán Việt
翁
Bộ 124 羽 vũ [4, 10] U+7FC1 翁 ông weng1, weng3- (Danh) Cha. ◇Sử Kí 史記: Ngô ông tức nhược ông, tất dục phanh nhi ông, tắc hạnh phân ngã nhất bôi canh 吾翁即若翁, 必欲烹而翁, 則幸分我一桮羹 (Hạng Vũ bổn kỉ 項羽本紀) Cha ta tức là cha ngươi, ngươi muốn nấu cha ngươi thì chia cho ta một bát canh. § Ghi chú: Lời của Hán Vương nói khi Hạng Vũ định giết Thái Công là cha của Hán Vương.
- (Danh) Nàng dâu gọi cha chồng là ông, con rể gọi cha vợ cũng xưng là ông. ◎Như: ông cô 翁姑 cha mẹ chồng, ông tế 翁婿 cha vợ và con rể.
- (Danh) Tiếng tôn xưng với đàn ông lớn tuổi. ◎Như: lão ông 老翁 ông già, Lí ông 李翁 ông già Lí, ngư ông 漁翁 lão chài. ◇Nguyễn Du 阮攸: Đồng du hiệp thiếu tẫn thành ông 同遊俠少盡成翁 (Thăng Long 昇龍) Bạn bè hào hiệp lúc nhỏ đều thành những ông già.
- (Danh) Tiếng tôn xưng đối với người đàn ông. ◇Đỗ Phủ 杜甫: Thủ tiếu đồng học ông, Hạo ca di kích liệt 取笑同學翁, 浩歌彌激烈 (Tự kinh phó Phụng Tiên huyện 自京赴奉先縣) Các ông bạn đồng song cười nhạo ta, Ta càng ca vang hăng tợn nữa.
- (Danh) Họ Ông.
- (Danh) Lông cổ chim.
- (Danh) Ông trọng 翁仲 ông phỗng. Ngày xưa, tạc đá hoặc đúc đồng làm hình người đứng chầu trước lăng mộ gọi là ông trọng. Đời Ngụy Minh Đế 魏明帝 đúc hai người bằng đá để ngoài cửa tư mã 司馬 gọi là ông trọng, vì thế đời sau mới gọi các ông phỗng đá là ông trọng.
|
不倒翁 bất đảo ông 冰翁 băng ông 白頭翁 bạch đầu ông 仙翁 tiên ông
|
|
|
|