|
Từ điển Hán Việt
少
Bộ 42 小 tiểu [1, 4] U+5C11 少 thiểu, thiếu shao3, shao4- (Tính) Ít. ◎Như: hi thiểu 稀少 ít ỏi, thưa thớt.
- (Phó) Một chút, chút ít. ◇Trang Tử 莊子: Kim dư bệnh thiểu thuyên 今予病少痊 (Từ Vô Quỷ 徐无鬼) Nay bệnh tôi đã bớt chút ít.
- (Phó) Hiếm, không thường xuyên. ◎Như: giá thị thiểu hữu đích sự 這是少有的事 việc đó hiếm có.
- (Phó) Một lúc, một lát, không lâu. ◎Như: thiểu khoảnh 少頃 tí nữa, thiểu yên 少焉 không mấy chốc. ◇Mạnh Tử 孟子: Thiểu tắc dương dương yên 少則洋洋焉 (Vạn chương thượng 萬章上) Một lát sau khấp khởi vui mừng.
- (Động) Thiếu. ◇Thủy hử truyện 水滸傳: Tha thiếu liễu nhĩ phòng tiền? 他少了你房錢 (Đệ tam hồi) Ông ta còn thiếu tiền trọ của mi à?
- (Động) Kém hơn, ít hơn (số mục). ◎Như: ngũ bỉ bát thiểu tam 五比八少三 năm so với tám kém ba.
- (Động) Mất, đánh mất. ◎Như: Ngã ốc lí thiểu liễu ki kiện đông tây 我屋裡少了幾件東西 Trong nhà tôi bị mất đồ đạc.
- (Động) Coi thường, chê. ◇Sử Kí 史記: Hiển Vương tả hữu tố tập tri Tô Tần, giai thiểu chi, phất tín 顯王左右素習知蘇秦, 皆少之, 弗信 (Tô Tần truyện 蘇秦傳) Các quan tả hữu Hiển Vương vốn đã biết Tô Tần, đều coi thường, không tin.
- Một âm là thiếu. (Tính) Trẻ. ◎Như: thiếu niên 少年 tuổi trẻ.
- (Tính) Phó, kẻ giúp việc thứ hai. ◎Như: quan thái sư 太師 thì lại có quan thiếu sư 少師 giúp việc.
- (Danh) Thời nhỏ, lúc tuổi trẻ. ◇Liệt Tử 列子: Tần nhân Phùng thị hữu tử, thiếu nhi huệ 秦人逢氏有子, 少而惠 (Chu Mục vương 周穆王) Người họ Phùng nước Tần có một người con, hồi nhỏ rất thông minh.
- (Danh) Người trẻ tuổi.
- (Danh) Họ Thiếu.
|
惡少 ác thiếu 最少 tối thiểu 至少 chí thiểu 多少 đa thiểu
|
|
|
|